Chuyển đến nội dung chính

NẾU MỆT MỎI, HÃY NGHỈ NGƠI!

    

"Hãy yêu bản thân bạn, vì bạn xứng đáng nhận được điều ấy!"


    Đã lâu rồi, trời mới trở lạnh như thế... Cái lạnh se se hòa vào nắng như tiết thu Hà Nội hanh hanh, cái lạnh buốt khi đêm về dưới quầng sáng vằng vặc của ánh trăng vàng... Cậu run lên theo từng đợt gió ùa về, chạm khẽ trên mái tóc buông dài. Cậu xoa xoa hai bàn tay, áp vào má để kiếm tìm chút ấm áp nhỏ nhoi... nhưng tay cậu lạnh ngắt, cơ hồ như nó đang nhận ngược lại hơi ấm....
 

    Dạo này, hình như có nhiều chuyện khiến cậu không còn vui vẻ nhiều như trước nữa. Cậu cũng ít cười dần, thu mình vào căn nhà nhỏ bé của cậu. Có lúc, cậu rơi vào khoảng trầm ngâm rất lâu, mà ngay chính cậu cũng không biết tại sao mình lại như thế. Dĩ nhiên, cậu vẫn cố níu kéo tâm trạng này của cậu. Cậu vẫn tỏ ra là một đứa chẳng màng gì cả đến sự đời, vẫn vui vẻ chấp nhận một ngày đang trôi qua, như thường lệ,... Cậu vẫn xuống sân mỗi chiều, hít thở không khí trong lành, hình như cậu dễ chịu hơn. Cậu vẫn đi ăn đầy đủ, mỗi bữa, mỗi ngày, mỗi tuần. Cậu trò chuyện với bạn bè nhiều hơn các câu chuyện “phiếm”. Cậu tạo cho mình một vỏ bọc thật hoàn hảo. Thế nhưng, cậu cảm thấy cô độc, dầu rằng xung quanh cậu rất nhiều người. May thay, vỏ bọc của cậu mỏng dần khi cậu đi với người ấy, tâm trạng của cậu tốt hơn hẳn, chỉ là cậu cũng không nói ra. Người ấy của cậu không biết từ bao giờ đã trở thành một người rất đặc biệt với cậu, tựa như một ngọn lửa sưởi ấm trong mấy ngày lạnh cóng như thế này!

 

    Mong rằng, cậu sẽ không quá lao lực. Mong rằng, cậu sẽ vui vẻ hơn. Mong rằng, cậu sẽ còn được bên người ấy của cậu. Cuộc sống của cậu là một chặng đường rất dài, cậu sẽ phải thật hạnh phúc nữa. Thế nên, cậu không thể vì một khoảng thời gian này mà bỏ cuộc được, cậu là một chiến binh mạnh mẽ, dĩ nhiên là cậu không biết điều này. Cố lên!

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

HÃY TIN EM VẪN LUÔN BÊN ANH

Khi cơn mưa đêm hắt hiu ngọn đèn vàng Dòng xe chạy vụt qua trong khoảnh khắc Từng dòng mưa như thì thầm ai nhắc Về một cuộc tình lấp lánh ánh trăng sao   Anh có nhớ chăng thuở đầu mình gặp mặt Ngày áo trắng nhẹ nhàng những mộng xanh Em lướt qua bên dòng cửa sổ Khẽ ngập ngừng trông theo bóng hình anh   Anh nắm tay em, mình đi qua ngày tháng Chốc nhìn lại, đã tới tuổi hoàng hôn Đã từng yêu, từng hờn giận, từng trách móc Từng hưởng thụ hương ngọt lịm của tình yêu   Anh ơi, mình đặt lịch hẹn nhau nhé Hẹn cầm tay qua mùa đông lạnh giá Hẹn ôm chặt chẳng khi nào rời xa Hẹn dẫu gian nan vẫn mãi chung đường   Tình yêu ta ngọt ngào như vị mứt Như cánh đào e ấp rộn ngày xuân Tình chúng mình là thương nhớ đợi mong Là nhớ nhung liền dang tay nắm lấy   Đường còn dài và mãi chông gai Rồi ngày mai, và nhiều ngày sau nữa Dù khi mặt trời không còn mang ánh nắng Em vẫn sẽ nắm tay anh đi hết đoạn đường này. @redamancy.48 ...