"Không có biên giới nào để giới hạn hạnh phúc" |
Ngày mai ánh bình minh sẽ xua tan bóng tối của hôm nay, bông hoa sẽ tươi thắm trở lại, chú chim nhỏ rồi sẽ cất tiếng ngân vang... Cuộc sống của chúng ta không hẳn bao giờ cũng là bầu trời vần vũ những đám mây đen, là những cằn cỗi sỏi đá. Sao chúng ta không nhìn cuộc đời này bằng “đôi mắt xanh non” hơn? Tôi từng đọc một bài thơ của Lưu Quang Vũ, ông tâm sự rằng:
“Con chim sẻ
ơi
Đừng buồn nữa
nhá
Bác thợ mộc
nói sai rồi
Nếu cuộc đời
này toàn những điều xấu xa
Tại sao cây
táo lại nở hoa?
Sao rãnh nước
trong veo đến thế?
Con chim sẻ
tóc xù ơi
Bác thợ mộc
nói sai rồi”
Cuộc
sống của chúng ta là một bức tranh với muôn vàn những màu sắc quyện hòa. Ta từng
đắm say trong sắc đỏ nhiệt thành, ta từng ôm ấp niềm hi vọng của sắc xanh, ta từng
hạnh phúc trong sắc hồng ngọt ngào. Và... ta cũng đã từng nhốt mình trong sắc
xám lạnh lẽo hay chìm vào màn đêm u tịch. Liệu có phải rằng cuộc sống luôn tràn
ngập những điều tốt đẹp? Không hẳn như vậy. Trên hành trình của chúng ta, vẫn
có những lúc ta va vấp, ta gặp phải những thử thách, khó khăn, có những lúc ta
chán chường, tuyệt vọng về những thứ xấu xa, những điều không tốt đẹp. Vì thế,
quan trọng nhất vẫn là thái độ của chúng ta: hãy nhìn đời bằng “đôi mắt xanh
non” như Xuân Diệu, hãy xua tan bóng tối, hãy vui lên và tin vào cuộc đời vẫn
còn những điều thật tuyệt vời vẫn đang chờ đón!
Còn
lại gì sau cơn mưa rào? Sẽ là gì khi màn đêm kéo đi? Sẽ là gì khi bông hoa kia
tàn úa? Lá ánh nắng ấm áp tràn đến, là hương hoa còn thoang thoảng trong gió
chiều... Đã bao giờ chúng ta gặp phải một bức tường thật lớn khi đang sải bước
trên đường đời, và tự hỏi rằng: chúng ta nên làm gì? Tôi đã từng cảm thấy chán
chường mọi thứ, tôi muốn buông bỏ tất cả, tưởng chừng như đã gục ngã và không
thể bước tiếp được. Ngay thời khắc ấy, tôi lắng mình trở lại những bước đi thật
chậm... tôi nhận ra rằng: Cuộc sống vẫn đẹp vô ngần! Tôi thích ngắm bình minh với
đám mây ửng hồng khoe mình trong ánh nắng ban mai ấm áp. Tôi thích dạo bộ hít
thở bầu không khí trong veo, vương chút se lạnh của mùa thu. Tôi thích nghe âm
thanh phát ra từ chiếc loa trường có phần cũ kĩ, thích được nhìn ngắm mọi người
vẫn hằng ngày bên mình... Dẫu rằng, sau này khi có dịp nhìn lại, chúng ta nhận
thấy rằng chúng ta đã chiến đấu như những chiến binh thực thụ trước giông bão.
Thế nhưng, vẫn còn những ngày yên bình và ngọt ngào đến lạ!
Chồng
tài liệu ngổn ngang, những bài kiểm tra đầy những vệt bút đỏ, trang nháp vẫn dở
dang trên bàn, bầu không khí khi ấy thật căng thẳng, ngột ngạt chưa từng thấy
bao giờ... Tôi đã trải qua giây phút ấy. Nó quả thật kinh-khủng! Lúc đó, nếu
như tôi không gồng mình chèo chống chiếc thuyền lá bé nhỏ của tôi, thì có lẽ,
nó đã bị quật tan giữa sóng dữ... Vùi mình giữa bao bộn bề như thế, tôi nhớ về
những tháng ngày còn ở bên gia đình. Là nụ cười của mẹ cùng bàn ăn tràn ngập những
món ngon chờ tôi về đi học về mỗi tối, là tấm lưng cha vững chãi che nắng, che
mưa cho tôi, là bước chạy lon ton của đứa em gái nhỏ vòi vĩnh mua món đồ chơi
mà nó thích, là những lúc cười đùa vui vẻ dưới căn nhà nhỏ ấm áp của chúng
tôi,... Tôi đã từng hạnh phúc như vậy!
@redamancy.48
Nhận xét
Đăng nhận xét